Không còn xa nữa, cái ngày chúng ta sẽ đón nhận một sự kiện văn hóa...Hà Nội tưng bừng trong ngày lễ kỷ niệm 1000 năm Thăng Long – Hà Nội. Hà Nội ngày nay lớn hơn nhiều, giàu có phù hoa, nhưng hầu hết những công trình đã đổ nát, hay chăng chỉ còn là phế tích. Văn hóa, lối sống của người Hà Nội hôm nay được xây dựng từ nhiều ngàn năm trước. Nhiều thứ đã mất đi, nhiều thứ vẫn còn và thành tinh hoa của đất nước. Những công trình đổ nát thì có thể phục dựng hoặc xây lại, nhưng văn hóa, lối sống mất đi, thì sẽ chỉ còn trong văn thơ, sử sách.
Nền văn hóa của một vùng đất, nhất là thủ đô văn hiến là thứ mênh mông, rộng lớn, mà biết bao nhà văn hóa, nhà sử học tài năng, với biết bao công trình nghiên cứu, vẫn chưa cắt nghĩa hết được. Trong bài viết này, tôi xin đề cập về một Hà Nội trong mắt tôi...với một chút tham khảo từ VTC News. Tôi là một con người của vùng đồng bằng sông Hồng, nhưng với tôi Hà Nội, một thành phố gắn liền với những kỉ niệm trong đời tôi. Để hiểu người Hà Nội như thế nào, chúng ta thường tìm những cuốn sách của “nhà Hà Nội học” Nguyễn Vinh Phúc, nhà văn Băng Sơn, nhà văn Tô Hoài, hay các nhà sử học Lê Văn Lan, Dương Trung Quốc, hoặc thả hồn theo tiếng nhạc của Phú Quang, của Nguyễn Đình Thi
Tôi đã ăn một bát phở của người Hà Nội ở phố Bát Đàn, đã nếm thử món bún ốc lạnh, món bánh rán nóng giòn tan ở Ô Quan Chưởng, ăn món bánh cuốn của ba chị em ở phố Phan Phù Tiên, nhâm nhi ly café vỉa hè Nguyễn Du để thưởng hương hoa sữa, nhiều lần xếp hàng ăn que kem mát lạnh ở phố Tràng Tiền, thả hồn với ấm trà sen đậm đà chất Việt ở hiên trà Trường Xuân, đường Ngô Tất Tố, đã ăn cốm làng Vòng, một món ăn mà tôi không nghĩ tôi ăn nó sau khi tôi học nó vào năm tôi học lớp 6 hay 7 gì đó… Tôi đã thức đến quá khuya bên Hồ Gươm tĩnh lặng, đi dọc triền đê sông Hồng vào buổi chiều tà để nghe tiếng sông Hồng thở than… Nhưng, tôi nhận thấy rằng, Hà Nội xưa trầm lắng, Hà Nội xưa thanh lịch, Hà Nội xưa chậm rãi, đã gần như biến mất. Chỉ ở đâu đó, rất hiếm hoi, rất khó gặp giữa phố phường phồn hoa đô hội, dù chỉ là một chút lắng sâu của Hà Nội xưa.
Ngày trước, khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi đã từng sống tại Hà Nội, có thể nói với những đúa trẻ cùng trang lứa với tôi tại vùng quê Thái Bình, được sống tại Thù đô là một thứ gì đó thật xa xỉ...nhưng tôi lại có may mắn đó. Tôi và bố của tôi sống tại ven con sông Hồng, con sông gắn liền với người Hà Nội. Ở chỗ của tôi ở ngày đó tôi vẵn còn nhớ nguyên vẹn kỉ niệm khi nước sông Hồng ngập lên là chúng tôi lại đùa nghịch với dòng nước phù sa đó. Thực sự thì ngày đó tôi cũng chưa có nhiều cảm giác về cuộc sống bởi vì tôi còn là trẻ con mà. Tôi, một đứa trẻ vo cảm vô thức lúc đó sống với cô của tôi, tôi cũng chỉ biết rằng bố tôi nói đó là cô và tôi gọi là cô chứ tôi không biết và cũng không muốn biết cô là ai??? vì cô đối xử với tôi như một người mẹ với một đứa con thơ. Cô là một người Hà Nội chính cống...giống như Cô Hiền trong Một người Hà Nội của Nguyễn Đình Thi. Bây giờ khi đã có suy nghĩ chín chắn hơn tôi đã cảm thấy được cô là một người HN thật sự...cô sóng trong sáng, giản dị...ngày đó ở HN ai mà không biết chạy xe máy nhưng cô thì không, cô không biêt chạy, điều này được lì giải bởi cô thích đi xe đạp hơn là đi xe máy...cô làm bếp cho một công trường công ty 208 gì đó (tôi nhớ)...ai cũng nói cô nấu ăn rất rất ngon...cô sống thật HN bởi cô giàu có nhưng cuộc sống của cô quá giản dị...không có chút gì xa xỉ so với những chị em của cô ai cũng có dinh cơ tại phố Kim Mã hay Xuân Thủy...Tôi bây giờ nghĩ về kỉ niệm buồn này tôi thật trơ trụi...tôi rất muốn khóc vì cô, khóc vì tôi. Tôi nhớ vào ngày 25/7 200? lúc đó tôi bị ốm và bố của tôi gửi tôi vào nhà một chú bên Huyện Thanh Trì đề tui chữa bênh, đến ngày 27/7 tôi vẵn ốm nặng ra...lúc đó khoảng 5h sáng ngày 27/7 bố tôi đến nhà chú ấy và nói với tôi rằng cô đã mãi mãi ra đi! Tôi lúc đó cũng thật vô cảm vì tôi cũng chưa hiểu chết là như thế nào. Bây giờ, khi đã là một chàng trai, biêt suy nghĩ biết hiểu về cuộc sống... thì tôi chợt nhận ra tôi đã mất đi một người cô, một người mẹ...nhưng bây giờ chuyện đó đã là quá khứ và tôi cũng không còn ở đó để suy nghĩ về cô và HN của cô nữa...trong sâu thẳm tôi luôn luôn muốn cô yên nghỉ, một người HN đẹp đẽ. Chào cô...cháu hy vọng cô sẽ luôn bên cháu trong cuộc sống này.
.